Chuyện kể rằng: Ngày xửa, ngày xưa, một Cụ ông có hai người con dâu. Một hôm, cụ muốn thử xem, trong hai người con dâu, ai là người thông minh, đức hạnh nhất, cụ bảo: Bố đi ăn uống đã nhiều nơi, nhưng chưa được uống thứ nước mà nằm trong hạt gạo, các con cố tìm cho Bố, Bố mà được uống thứ nước đó thì mới khỏe ra được. Hai cô con dâu nghĩ mãi mà không hiểu là thứ nước gì. Rồi một hôm, cô dâu cả nấu cơm nếp mang ra nhà cho bố nhưng bố vắng nhà. Sợ cơm thiu, cô con dâu bèn bỏ vào nồi cơm vài nắm lá thuốc trong rừng, ý định giữ cho cơm không thiu rồi cất đi. Người con dâu út, đang lúc chưa nghĩ ra cách gì, thấy chị cả làm vậy liền bỏ vào cùng một chút giềng tươi, định rằng cho cơm có thêm mùi vị. Không ngờ, từ nắm lá thuốc của chị cùng với chút giềng của em dâu đã vô tình làm cho hương thơm của lá thuốc hòa quyện cùng những hạt cơm nếp dẻo ngon tạo thành một thứ nước uống có vị cay cay, ngọt ngọt. Ông bố uống rồi, tấm tắc khen. Và sự tích về rượu men lá Bằng Phúc có từ đó.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.